Thứ Tư, 13 tháng 4, 2016

Sài Gòn một ngày nóng

Đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, anh hạ tay ga, hai chân chống nhẹ nhàng xuống đường, chiếc xe đứng yên vững vàng không xê dịch. Không khí dường như nóng hơn dù là mới 8 giờ sáng. Anh kéo chiếc khẩu trang y tế mỏng manh xuống, hít lấy một hơi đầy dù đường lúc bấy giờ chỉ toàn khói bụi, mùi xăng xe, hơi nóng toả ra từ những ống bô nóng hổi đang không ngừng kêu gào, bốc hơi nóng lên như một bức màng ảo ảnh làm nhoà đi những hình ảnh trước mặt. Anh quay ra sau lưng, nhẻm miệng cười, nụ cười toả nắng, nắng từ nụ cưới ấy như làm mờ đi mọi thứ xung quanh, rất đầm ấm, dễ chịu chứ không như cái nắng gắt của mùa hè Sài Gòn những ngày đợi mưa xuống. Cô ngồi phía sau bỗng dưng dừng việc mình đang làm dỡ dang đưa về phía anh. Anh đón lấy như đón nhận tấm lòng của cô vậy. Ẹ thẹn quá cô chỉ mỉm cười lại đôi gò má ửng đỏ không biết vì do cái nắng chói chang kia hay là vì thổn thức vì hành động của anh. Một tay nâng tô bún, một tay lùa vội vàng chút bún và nước cô còn chừa lại anh cười mãn nguyện. Đèn chuyển xanh, anh đưa lại cô tô bún, che vội khẩu trang miệng vẫn nhai nhóp nhép. Cô phía sau đón lấy tô bún, nhẹ nhàng dùng muỗng húp chút nước lèo. Chiếc xe máy vội vàng tăng ga đưa hai người lẫn vào dòng xe xuôi ngược vội vã cho kịp giờ làm buổi sáng. 

Sài Gòn, ngày hôm nay nắng hơn hôm qua nhưng không bằng ngày mai.

                           
                               

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

Nha Trang, có những người con yêu thương



Đáp máy bay xuống sân bay Cam Ranh sau 45' bay và hơn nữa tiếng đồng hồ máy bay chờ cất cánh. Tạm rời xa cái nắng Sài Gòn, Nha Trang đón chúng tôi bằng một trận mùa phùn nhẹ. Lần thứ hai đi máy bay, tạm quên mất cảm giác lần đầu, lần này chỉ để lại một cảm giác nhức đầu không hề nhẹ. Chắc từ từ rồi cũng sẽ quen, tính mình vẫn thích đi máy bay du lịch đây đó nếu có điều kiện. Chuyến này đi là một sự quyết định không có gì là vội hơn khi mà 1 giờ quyết định đi thì 6 giờ đã trên máy bay. Cái máu nó thế, chứ cứ chần chừ kiểu phải điều kiện thế này, thế kia thì biết bao giờ tôi mới có thể làm được những gì mình muốn. Mọi thứ nhanh chóng vài ba bộ đồ, đồ dùng lặt vặt vài thứ và tôi xác ba lô lên và đi.
Chưa có lịch trình cụ thể nhưng cũng may là bà chị đi cùng đã lên sẵn vài địa điểm, chọn khách sạn, đặt xe hơi rước từ sân bay, giá 300k một lượt từ sân bay, nếu tính đi bus thì mắc hơn mỗi người 40k cho 3 người, nhưng tôi vẫn thấy quả này đáng thật. Không quá chật chội, thoải mái đi cùng với người thân, đáng đồng tiền bát gạo gớm. Khách sạn Hoàng Hải, giá cả rất phù hợp khi chỉ 450k cho phòng 3 người. Gần biển, gần các khu vui chơi giải trí, nhân viên lịch sự, tốt bụng, cảm quan là thế và các đánh giá trên TripAdvisor đa phần cũng nói thế. Loay hoay dọn dẹp đồ đạc, mấy chị em quyết định bắt taxi đi ăn, và quán đầu tiên chúng tôi chọn là quán nem nướng Ngọc Tiên, không phải là người sành ăn gì cho lắm, nhưng theo cảm nhận cá nhân thì quán này không có gì là đặc sắc cho lắm ngoài nước chấm. Nếu nói nem nướng thì nem lụi ở Tam Kỳ, Quảng Nam hay Đà Nẵng vẫn "muôn phần được hơn". Trở lại món đặc sắc là nước chấm, nước chấm được nấu với thịt băm thì phải ăn rất béo chắm bánh tráng không vẫn thấy ngon. Ăn chưa thấm tháp vào đâu, chị em chúng tôi lại dắt díu nhau đi xuống chợ Đầm tìm đồ ăn vặt thêm. Nhưng chắc trí nhớ bà chị già có vấn đề rằng ở đây có chợ đêm, nhưng thật tình thì chợ chỉ có ban ngày. Loay hoay lòng vòng một lúc, đuối sức mọi người đành bắt taxi đến địa điểm khác là Sailling Club, một quán "tạp kỹ" gồm cafe ven biển, nhạc dập các kiểu, đánh DJ như bar khi qua 11h, sàn nhảy, múa lửa rồi cả đốt lửa trại nữa đêm. Những cũng tạm được, đổi cái nắng nóng Sài Gòn lấy gió biển, đổi sự lặng lẽ trong công việc, sự hối hả ồn ào lấy bình yên của biền, và sự dập dình của tiếng nhạc DJ. Về phòng nghỉ sau khi đã hơn 11 giờ đêm. Chúng tôi lấy sức chuẩn bị cho chuyến du hành ngày mai.


Đặt tour đi bốn đảo có lẻ là sự hối tiếc nhất trong toàn bộ chuyến đi này, không có gì ngoài những cái đảo bé tí mà con người nhảy ra đấy, dựng lên mấy cái chòi, bỏ lên vài cái ghế và bắt chúng tôi mua vé vào đó ngồi nhìn ngược lại ra biển. Ra đảo là để tham quan sự hoang sơ nhưng chẳng có gì là có vẻ hoang sơ cả. Tôi có cảm giác như chúng tôi đang bị làm tiền. Thế là đi tong gần 8 tiếng cho một cuộc dạo chơi chán phèo. Chúng tôi phi về khách sạn, mướn xe máy và phi như bay đi tắm bùn. Đến khu tắm bùn lúc 6 giờ trong khi giờ đóng của là 7 giờ, mọi thứ dường như hối hả hơn chứ không phải là đi thư giản cơ thể. Nước cũng lạnh hơn vì đã cuối ngày. Có anh chàng tắm chung nói rằng: đi Nha Trang mà không tắm bùn và đi Vinpearl thì chưa phải ra Nha Trang. Mình thì cười hè hè, vậy coi như mình đã đi được "nữa cái Nha Trang" rồi nhé. Tắm táp mát mẻ rồi, đói bụng rồi thì phải tìm chổ ăn thôi. Đi biển mà không ăn hải sản thì thật là thiếu sót, mặc dù tôi cũng không ham hố việc ăn cho lắm. Chạy dọc đường Lê Duẫn qua cầu tới Phạm Văn Đồng đối diện với hòn Chồng, chúng tôi ghé vào quán hải sản Ngọc Hiền, đồ ăn ở đây bán theo kg, như các quán khác thôi, thực phẩm tươi nhé, và chế biến ăn cũng khá được đấy. Ăn xong, nổ máy xe chúng tôi chạy vào khu trung tâm thành phố, nhưng thành phố biển mà, mọi hoạt động sôi nổi đều gần biển hơn là gần trung tâm, nên cuộc sống như chậm lại nơi này, lượn vòng quanh mua chút quà, chúng tôi quyết định quay về khách sạn, gửi xe và đi bộ vòng quanh. Dạo chợ đêm bên hông hát lớn tìm mua thêm những món quà cho bạn bè. Đây là lần thứ n tôi đi chợ nhưng vẫn chưa "khôn" lên được rằng không nên mua hàng ngay từ đầu chợ mà hãy đi dần về cuối càng xa càng tốt, giá sẽ mềm hơn. Thôi được rồi coi như để dành cho lần sau vậy. Hết chợ, chúng tôi ghé ăn ly sinh tố mát, hỏi han vài câu với người bán. Đêm thứ hai kết thúc.





Ngày thứ hai, những địa điểm còn lại chưa tạt mặt qua đều được lên danh sách và cố gắng đi hết trong ngay, nhưng trước hết là phải đi kiếm gì đó bỏ bụng đã. Bún cá, bún sứa đến Nha Trang là phải ăn, tìm đường đến các quán nổi tiếng, người này mới dời gót bước đi là mình phải thay thế liền để còn kịp ăn, cực chẳng đã, mình lại không thấy gì quá xuất sắc. Mọi người thường hay nói rằng những quán không tên tuổi thì mới ngon (điều mà tôi đã được xác thực khi đến Huế). Chúng tôi ba người cắm đầu chạy xuống bãi Dài. Đường xa trời nắng nhưng không ngăn được bước chân chúng tôi, cái quan trọng là những khung cảnh chúng tôi được chiêm ngưỡng trên đường đi cũng như là khi đến nơi. Những chòi quán ở đây khá là dễ thương không chèo kéo ép buộc khách mua hay ăn, chỉ cần mỗi người một chai nước thì là tự do ngồi thoải mái (không biết mùa cao điểm thế nào chứ lúc ấy là vậy). Mọi khả năng diễn xuất được thể hiện để những chiếc camera được dịp phát huy tối đa. Ôi khung cảnh, quá choáng ngọp không chụp thì lại cảm thấy hối tiếc khi về mà không cái gì trong máy. Khoảng thời chúng tôi ở đây cũng chỉ được 2 tiếng do phải còn về khách sạn trả phòng. Hối hả là vậy những những giây phút ở đây thật sự rất tuyệt.

Trên đường chạy về chúng tôi không quên dừng lại hai bên đường để ghi lại những tấm hình cũng khung cảnh biển cả mênh mông. Check-out, trả phòng cũng đã quá giờ trưa, chúng tôi tìm đến quá bò Lạc Cảnh để thưởng thức các món bò ở đây, thay vì chọn cách tự nướng đầy khói bụi như các bàn xung quanh thì chúng tôi chọn cách nướng sẵn vừa đỡ khói bụi vừa  không bị nướng cháy quá hoặc chưa chín tới.  Bò ngon, ngọt ăn kèm với ra trộn dấm, một món ăn được đánh giá cao bởi tôi :D. Tới Nha Trang thì đừng quên ghé Tháp bà Podaga một kiến trúc đặc sắc của người Chăm, so với thánh địa Mỹ Sơn thì nơi đây được bảo tồn và phục dựng tốt hơn hẳn. Nơi đây vẫn là nơi để người Chăm sinh hoạt cộng đồng khi đến dịp lễ hội. Có lẽ dịp này đi vẫn chưa tìm hiểu kỹ về các địa điểm sẽ tới nên mọi thứ đều theo dạng "cưỡi ngựa xem hoa", lần này đi cũng khá kiệm lời nói chuyện với người bản xứ để hiểu hơn về miền đất này. Xa tháp bà chúng tôi tìm đến hòn Chồng, có lẽ cách để ngắm vẽ đẹp của địa điểm này là bên kia bờ chứ không phải bỏ tiền mua vé để được vào tận nới chiêm ngưỡng nó. Bẽ bàng thật. Chúng tôi lại chạy vào trung tâm thành phố, tìm đến nhà thờ đá, một công trình kiến trúc tôn giáo mang vẻ lạnh lùng nhưng bình yên lạ thường, mái vòm và lối trang trí Gothic mà nhiều nhà thờ khác đều có. Nhưng thứ mà tôi thích ở đây chính là không quá nhiều du khách. Tôi đã có những phút giây yên lặng để nghĩ về bản thân, để tìm kiếm sự nhẹ nhàng cho tâm hồn mình, dù chỉ trong giây lát.





Những giờ cuối cùng tại Nha Trang, chúng tôi quyết định kiếm một quán cafe nào đó gần biển để tận hưởng những giây phút cuối tại thành phố này, để được gần biển thêm giây phút nữa. Nha Trang View có lẽ không phải là một gợi ý tồi. Ngồi ngắm biển mà trong đầu tôi cứ vang lên những câu hát " Nha Trang có những người con yêu thương ..." những câu hát trong bài hát chủ đề film Những đứa con thành phố. Chả hiểu vì sao tôi lại nhớ bộ phim này lâu đến thế. Những cảnh sóng biển vỗ ầm ầm vào những tảng đá, những con người hiền lành chất phát. Dù nay cũng đã phai nhạt dần.

Bắt tàu về có thể là một sự lựa chọn thú vị vì chỉ cần lên tàu ngủ và sáng mai đã tới thành phố. Tàu du lịch chỉ khởi hành từ ga Khánh Hòa, mỗi người được tặng một chai nước khoáng và một cái bánh bông lan nhỏ. Tôi cảm thấy rất thú vị về điều này. Cũng như là những toa tàu hai tầng ở toa kế tiếp. Nhưng cảm xúc lại tụt xuống khi chúng tôi phát hiện ra rằng, trên tàu này không có nước nóng miễn phí khi mà những ly mì giấy chúng tôi mua đã sẳn sàng tất cả.

Tạm biệt Nha Trang, tạm thành phố biển với sóng nước mênh mông, với màu nước xanh biếc, trong mát nhưng đầy dữ dội.



















Hồi ký, Sài Gòn, ngày 5 tháng 4 năm 2016